cõi đông sầu
Tình ta ở chốn mộ sâu
Gió đưa sương khói lâm sầu ánh trăng
Nhìn về một cõi xa xăm
Nhớ về kỷ niệm lâng lâng ngày nào
Đông về tuyết đổ non cao
Chăn êm nệm ấm nao nao tâm hồn
Sưởi mình ôm ấp môi hôn
Giáng tiên thanh nhã ru hồn ngất ngây
Nỡ đeo đôi cánh thiên thần
Để niềm cô quạnh bâng khuâng cho đời
Lòng trong thổn thức chơi vơi
Hương thơm thỏang thoảng gọi mời đắm say
Thân nàng vẫn lẩn đâu đây
Ngồi bên bếp lửa tóc mây hoa cài
Ngoài trời bông trắng bay bay
Tuyết rơi lả tả ngập dầy trên sân
Đông đi đông lại mấy lần ?
Mà sao cũng vậy thời gần chẳng xa
Như yêu vầng sáng bao la
Bấy lâu còn tiếc tình ta với người
Nhà trong thiếu vắng tiếng cười !
QHNC