thương bóng núi
Trời trong veo đưa tiếng nhạc chơi vơi
Một chiếc lá khẽ rơi bên bờ nhớ
Ta ngồi ngóng dưới làn trăng rung vỡ
Đau thương văng ra cả bãi ngân hà...
Gió khẽ khàng đưa tán lá la đà
Hôn lên tóc bờ da trần sượng sỏi
Sương ve vuốt hai vai sần mệt mỏi
Trăng hôn tay mây nói chuyện bên tai
Đêm nâng niu bóng núi ngã đổ dài
Hương mùa nhớ hỏi ai vừa thoáng hiện
Mây mươn mướt gởi tình lòng dâng hiến
Động viên qua những biến ngẫu cuộc đời
Cả chặng đường diù dặt bến rã rời
Tình hoang hoải đầy vơi con tim xiết
Trong cay đắng ngẫm dòng đời mỏi mệt
Kiếp mù xa mất hết chất vị tình
Em đi rồi ta chết lặng một mình
Đâu tri kỷ mịt mùng trong biển cát
Hồn ta sót chỉ còn là một hạt
Giấc yêu đương ta dạt bến không trăng
Giữa ngàn sâu dò dẫm mãi con đàng
Giấc mơ phủ một màn sương gió bụi
Đôi môi hát giữa chiều thu vừa cúi
Để trấn an bóng núi lặng biển sâu...
Bài này đã được xem 1014 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|