* thuyền nhân *
THUYỀN NHÂN
Sao quên được dặm trường vượt biển
Không cách gì xoá biến một đời
Nỗi niềm nhớ đến lệ rơi
Thảm thê hải tặc đất trời xót thương
*
Dẫu có chết mặc phường man dã
Quyết chí rồi vững dạ mà đi
Dầu rằng bị gạt cũng lì
Nhất tâm cuốn gói không chi nản lòng...
*
Đành mất hết chỉ mong chi nhỉ ?
Thế giới hay yên trí bước dài
Với niềm hy vọng hôm mai
Vượt qua thống khổ dẫu cài khăn tang...
*
Bao nỗi nhục từng hàng hải tặc
Hãm hại người chết ngắt dưới tay
Thương đau uất hận tháng ngày
Vì đâu gây dựng ? Còn say biển hờn...
*
Nỗi thống khổ rộng hơn biển cả
Nỗi niềm riêng trong dạ cưu mang
Bây giờ viết lại bàng hoàng
Thoát cơn bĩ cực buồn ngang lưng trời...
*
Thảm não lắm biển khơi nhớ lại
Hình ảnh kia còn mãi nào vơi
Đôi hàng đặt bút vài lời
Quá trình vượt biển lệ rơi kiếp người...
-N3- Nguyễn Ngọc René - Paris - 25/04/2017
****
Như Quỳnh
Ôi cuộc sống điệu cười vui vẻ.
Hiện trên khuôn mặt trẻ thời bình
Nỗi niềm nay lại tái sinh
Một thời hải tặc ta mình chia ly..
Có ai biết những gì thay đổi
Là khoảng trời với nỗi niềm đau
Bi thương chìm nhấn con tàu..
Thảm thay ta phải nhìn nhau ngậm ngùi..
Bọn hải tặc lúc lui khi tiến
Hóa một vùng thành biển giặc càn
Lũ bầy thâm độc dã man
Gieo bao thống khổ với ngàn nỗi đau.
Có ai biết một màu xanh ấy..
Là biển trời đầy rẫy lầm than.
Khi xưa lũ giặc hung tàn
Nhưng nay bỗng chốc ngập tràn bình yên
Ôi cuộc sống triền miên khắc khổ
Đã mang về bến đỗ cho ta
Một màu xanh thắm mượt mà
Chẳng còn có cảnh chia xa ngậm ngùi.
Nhìn sóng biển reo vui trước mắt
Nỗi đau xưa thắt chặt con tim
Nay đâu còn cảnh đắm chìm
Qua cơn bĩ cực ta tìm lại nhau..