thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (302)
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (302)
Hãy quên
Duyên đến rồi em đành phải bước
Lấy chồng rồi hẹn ước tàn phai
Nỗi niềm quạnh quẽ trải dài
Còn chi nữa để sớm mai vui vầy
Đừng trách nữa hỡi người năm ấy
Gặp nhau rồi chỉ thấy niềm đau
Đời em ít sướng nhiều sầu
Lênh đênh bọt bể tan mầu hồng nhan
Dầu đã trót vấn vương tri kỉ
Tình trao rồi đâu lý dễ quên
Vậy mà chưa nhú cỏ mềm
Bước chân đã vội sang thuyền đi xa
Xin người tỏ nỗi niềm li tán
Giờ chia tay chán ngán trăm chiều
Giá xưa đừng nói chữ yêu
Để bây giờ gió thổi diều rảnh rang
Duyên đã đến hoa tàn nhuỵ rữa
Có còn chi níu nữa chữ tình
Thôi đừng có nhắc ta mình
Kẻo mà đau chữ trung trinh có còn
Gió thổi lạnh từng cơn thấm thía
Chạy ngả nào hai phía tây đông
Đến duyên thuyền đã sang sông
Em về thôi nhé kẻo chồng em lo
Bao cách trở ta nào đâu sá
Bởi lỡ thì bước quá đường duyên
Bây giờ ván đã đóng thuyền
Còn gì đâu nữa hãy quên…hỡi người.
Thi Hoàng
Phải Vậy Không Em?
Đôi ta đã trao lời thương nhớ
Kết mối duyên vạn thuở chẳng rời
Dẫu rằng cách biệt đôi nơi
Kiên trinh em giữ, chẳng dời đổi thay!
Anh vẫn biết tháng ngày xưa cũ
Lúc hoa sầu, héo rũ trời đông
Nụ hoa rụng xuống trôi dòng
Gặp người lữ khách đem lòng cảm hoa
Nhìn sắc tím dưới tà lờ lững
Mảnh đoá tàn vẫn ửng hồn thanh
Từng cơn gió nhẹ rung rinh
Lâng lâng dạ khách, chữ tình động khua
Theo ngày tháng, thoi đưa lặng lẽ
Kẻ bên bờ quạnh quẽ, vấn vương
Tâm tư gửi áng mây buồn
Niềm thương, nỗi nhớ treo sương giọt dài!
Em xúc động nhìn ai héo hắt
Nghe lòng mình phảng phất đong đưa
Canh khuya vắng lặng gió lùa
Hồn xuân sống lại giữa mùa giá băng
Nhưng bến mộng vầng trăng chẳng sáng
Khiến niềm mơ bảng lảng, vật vờ
Em buồn, em gửi vào thơ
Khát khao, vọng tưởng, nỗi chờ lung linh…
Duyên tao ngộ, đôi mình gặp gỡ
Giữa khung trời rực rỡ ánh thanh
Trọn lòng em gửi tặng anh
“Hãy Quên”, dòng họa. một lần…tiễn xưa!
Nguyễn Thành Sáng