đốt lá đêm tàn
Đốt Lá Đêm Tàn
Có lẽ từ nay tôi giã biệt
Sẽ không còn ghé để thăm em
Ảnh hình kỷ niệm bao ngày tháng
Trả lại dòng sông khuất nẻo chìm!
Ôi! Tái tê lòng trước phút giây
Tiếng đàn một thuở ngất ngây say
Giờ không nghe nữa, không còn nữa
Vì bởi âm vang ngược gió rồi
Còn đâu những buổi dưới đêm trăng
Trong ngực ngân nga nhịp mạnh dần
Xúc động dâng tràn theo thổn thức
Cảm lời thỏ thẻ ẩn thơ xanh
Còn đâu lặng lẽ giữa canh thâu
Mở cánh thơ em, ngắm giọt sầu
Dào dạt trong lòng theo gió thổi
Rồi từng khoảnh khắc quả tim dao…
Chẳng biết vì sao phải vấn vương
Bóng vàng em gái ảo trong sương
Khiến cho trăn trở hoài trăn trở
Da diết nhìn ai đượm nét buồn!…
Tôi thấy cõi lòng gợn sóng yêu
Yêu mờ, yêu bóng biết bao nhiêu
Nhưng không, không thể và không thể
Là bởi vì nay đã xế chiều
Thêm tấm chung tình ước hẹn xưa
Bên song cửa lạnh đợi anh về
Ngàn yêu tha thiết hề phai nhạt
Chỉ vậy mà thôi, một tiếng thề…
Đêm nay gom lá, đốt thành tro
Phủi sạch màu thu giữa tối mờ
Cho sáng mai nầy khi ửng ánh
Trả bầu thanh đãng sắc hình mơ…
15/6/2017
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)