bài không tên số 5
Cơn mưa chiều làm ta nhớ lại những tháng ngày xưa cũ...
Từng giọt miên man trong sâu thẳm tâm hồn
Em đến bên ta như một giấc mộng êm đềm, cùng ta lớn lên với tuổi thơ khắc khoải.
Mưa ngày trước – mưa bây giờ vẫn vậy,
Chỉ có người yêu và cảnh vật không còn.
Ta lần mỏi mòn kỷ niệm trong giấc ngủ,
Đêm trắng suy tư chợt tỉnh hai ba lần.
Nàng có là mây? Sao ta hoài không với,
Theo gió trăng về làm tiếng hát say sưa
Nàng có là mưa? Mưa...lăn nhòe trên má,
Lạnh buốt tim gan, ta xin chết êm đềm.
Chùm hoa phượng vĩ rụng đỏ cả bên thềm
Nàng bước qua... chân... còn lưu hằn in vết.
Môi thắm như hoa. Chẳng phải rất duyên kỳ!
Miệng nhỏ xinh xinh... người kể chuyện lâm ly.
Đời như bàn tay, có khi buồn – hoan hỷ.
Tình cũng như đời, có khi lặng không hay.
Từng giọt mưa bay trên mi người đang khóc,
Nàng khổ vì đâu? Sao chẳng kể ta nghe....
Ta hạnh phúc trong cơn mộng ảo huyền. Tình ta chết yểu vì ta từng chưa lớn. Em giữ dùm ta một góc trời thật đẹp. Kẻ muốn trăm lần dằn vặt cũng không quên. Tình ta như chiếc xe cô đơn vào nơi ngõ hẹp. Cả kiếp loay hoay cũng chẳng thể quay đầu. Điệp khúc ngày vui như chiếc cầu đã gãy. Nàng chớ mong gì một quá khứ tha la....
Ta dù chết cũng ráng phần gượng dậy,
Nếu nàng vui vuốt bia mộ rong rêu.
Dù thời gian có nhòa đi ký ức,
Thì giọt trinh nhân – nàng luyến tiếc ngậm ngùi.
Kiếp loài người: Có sinh, có tử.
Nàng yêu ai... phải chịu kiếp đàn bà.
Hương thanh xuân tiếc chi đời thiếu nữ,
Nàng chẳng phen màng... nhưng... ta khóc triền miên....
PNNA.