thấu lạc thiên hà (khổ vạn ai thấu)
Mưa tuyết rơi thuất xương ta,
Ngàn ngàn vạn vạn tuyết tan trên lưng.
Đạp trên băng chân nhất nhói,
Tê tái như muốn đứng im tại chổ.
Làn sương trước mặt phủ trắng,
Mây đen bao trùm bầu trời đổ sâp.
Ngã đường vô bóng không sắc,
Yên tĩnh lạ thường địa ngục nhân gian.
Nhát lòng ảm đạm chùn chân,
Lòng ta băng giá đâm không sao thủng.
Nhất nam tranh hùm thiên hạ,
Chỉ ngại gió đông không chịu thổi về.
Chờ ngày bắc qua đông tới,
Mê mệt phong ba vẫn chưa gặp thời.
Lạc lối không tìm thấy đường,
Than trời nổi lòng ta ai hiểu thấu.
Trùng trùng điệp điệp ròng rã,
Gian truân khuất bóng trời không nhìn thấy.
Uất ức đập tan băng tuyết,
Thẳng đường ta bước cầu may vạn phần.
Bụng đói kêu gào thảm thiết,
Bao năm vẫn chưa nhãn sơn thiên hà...
Bài này đã được xem 1487 lần
|
Người đăng:
|
tửchân
|
|
|