sau buổi tiẹc tàn
Ai cũng có những ngày trên đất lạ,
Nghe cô đơn và thấy nhớ nhung nhiều,
Chiều hờ hững rụng vàng sân xác lá,
Như thương hoài một thuở thiết tha yêu.
Ai cũng tưởng khi thanh bình đất nước
Sẽ yên lành bên bến nước bờ dâu
Nhưng rồi bổng… có ai mà biết được?
Lại cách chia và lưu lạc khổ đau.
Ai tha phương không nhớ trời cố xứ?
Từng ngày qua lại đếm lá mong chờ.
Đêm lặng lẽ một mình không giấc ngủ.
Trong chập chờn trên mắt ướt sương mưa.
Đời là cuộc vô thường luôn biến đổi.
Giữ cho nhau những kỷ niệm vui buồn.
Đường diệu vợi ai mà chân không mỏi?
Không ngậm ngùi khi tóc nhuộm màu sương.
Chiều nay giữa hoàng hôn nhìn lá đổ.
Buổi tiệc tàn nhưng vẫn đẹp như mơ.
Gom vương vãi vùi chôn làm mộ cổ.
Và giọt tình bổng rớt xuống thành thơ.
Các bạn ơi ! đời có gì vĩnh cữu?
Hãy yêu nhau và xin cảm ơn đời.
Dù chân thật hay cho dù gian dối
Mỗi chúng mình chỉ sống… một đời thôi.
Kìa gió nổi kéo chiều vào giông bão.
Bao lá vàng bay lả tả mười phương.
Mình tôi giữa hoàng hôn thơ thẩn nhặt.
Sâu trong lòng nghe vọng tiếng cố hương.
Mai Đình Dân