những sớm mai
Những sớm mai, khi trời trở lạnh
Chợt nhớ về những mảnh đời xưa
Những sớm mai sương phất lưa thưa
Từng vất vả dầm mưa kiếm sống
Trời chưa sáng, sương khuya còn đọng
Thôi giấc nồng, tỉnh thức, băn khoăn
Mãi bon chen, bươn trải nhọc nhằn
Quên mặt chữ, sầu hằn lên mắt
Khoảng đời đó, hận buồn hiu hắt
Thương ngoại hiền, ruột thắt tim đau
Chan chén cơm... lã chã nghẹn ngào
Ngoại lâm bệnh sa đời vào địa ngục
Cả một đời cầu: hiền, đức, phúc
Ngoại nhọc nhằn, mấy lúc bình an?
Giờ đây tôi đầy đủ, an nhàn
Không còn ngoại, ... muôn vàn nuối tiếc
Đời gian khổ: tình thân tha thiết
Bao ân tình, kỷ niệm dấu yêu
Giờ biệt ly nhung nhớ bao điều
Khi tử biệt... ít nhiều vương vấn
Ngoại yêu ơi.... nhủ lòng an phận
Ráng dặn lòng: phấn chấn, tu thân
Lời ngoại răn con hiểu bao phần
Hạnh phúc đó, đã từng có ngoại
May mắn đó, sẽ là mãi mãi
Học làm người biết lẽ phải, từ tâm
Không bon chen, nhịn nhục âm thầm
Ngoại mãi luôn dang vòng tay ấm
Những ngày xưa giờ xa thăm thẳm
Con lạc loài... đời lắm gian nan
Lời ngoại răn.. vẫn mãi cưu mang
Học hỏi mãi, cầu toàn, sống tốt
Hành trang đó xin gom làm một
Là gia tài ngoại đã trao tôi
Như hào quang tỏa sáng cho đời
Nguyện sống học theo lời ngoại dạy
Và tôi đó, "sớm mai thức dậy...
Cám ơn đời, thêm một ngày nữa...
để yêu thương "
24/05/2011