a--- anh chẳng là ngọn gió (bài thơ mượn vận)
Anh chẳng còn là ngọn gió bình yên
Để đưa em về khoảng trời hạnh phúc
Bên này bờ còn bên kia hẽm vực
Mơ làm gì để rưng rức từng đêm
Anh cũng chẳng là ngọn gió êm đềm
Khi đã qua những góc buồn rười rượi
Đã bỏ lại những sầu buồn tức tưởi
Còn hanh hao mãi níu kéo bủa vây
Thôi nhớ làm gì gợn nhẹ heo may
Mùa Thu cũ đâu giữ lời hội ngộ
Mắt nai xưa thuở nào anh chợt ngỡ
Theo gió về phía mờ mịt xa xăm
Anh bây giờ là ngọn gió âm thầm
Cố quên đi chuyện một thời hận tủi
Em đừng để bờ mi tràn vị muối
Khi gừng cay cháy lưỡi đã phôi phai