Poem logo
Poem logo

thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (332)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (332)

NỖI NIỀM

Nghe tiếng lòng thổn thức bấy lâu nay
Nào có nỡ quay lưng hay ngoảnh mặt
Mỗi lần nhớ trái tim như quặn thắt
Bến mộng ngày xưa vẫn muốn quay về

Đã bao lần ta chia sẻ đam mê
Câu thơ ngắn nhưng ý từ dài lắm
Mỗi đêm thâu hai tâm hồn say đắm
Xây cho đời những bờ bến mộng mơ

Dẫu có sao cũng chẳng thể hững hờ
Anh hờn giận chỉ vì không thấu hiểu
Để niềm tin trong hai ta chết yểu
Bến giận thuyền nên đẩy hất ra xa

Quên nhau rồi nhưng tim vẫn diết da
Nhớ một thuở hồn nương còn mỏng mảnh
Lời khuyến khích vẫn lưu trong tâm ảnh
Vượt đường xa đã có cánh tay dìu

Bỗng bây giờ thuyền với bến cô liêu
Ai hoá giải nỗi buồn trong dĩ vãng
Một chút thôi để chuyện tình lãng đãng
Trôi theo dòng giông bão hết chỗ neo

Chia li ư sao tình nghĩa lại nghèo
Để thác ghềnh xoá tan đi ước mộng
Bứt ra xa thuyền lạc vào biển lộng
Giữa trùng khơi chới với bị sóng vùi

Có một ngày đang hạnh phúc yên vui
Bỗng đứt đoạn dây đàn căng tuột mối
Hai đứa mình dạ tâm càng bối rối
Hiểu nhau không khi chẳng muốn chia lìa…

TH

Chẳng Thể Thiếu Em

Mình thương ơi! Anh đang nghe rười rượi
Và chút gì nhức nhói giữa con tim
Trước vần thơ đầy ảm đạm của em
Lúc sóng giật, con thuyền như sắp ngã!

Để chốn ấy bao đêm em buồn bã
Giọt u hoài rỉ rả dưới canh thâu
Cả tấc lòng vương vấn gửi về đâu?
Đành lặng lẽ gieo sầu trong nỗi nhớ

Ngày thui thủi bên góc mờ trăn trở
Ngậm ngùi đau, nức nở với riêng ta
Còn đâu nữa một thuở dưới trăng ngà
Say tình mộng là đà trên suối biếc

Chỉ còn đây tận cùng niềm da diết
Khóc cuộc tình ly biệt lững lờ treo
Muốn đưa ra giữ chặt lấy tay chèo
Phong vũ cứ hò reo ngàn chao đảo!…

Mình thương ơi! Ở đây anh cũng bão
Sáng trưa chiều đau đáu vọng tình ai
Một quả hồng chất ngất vị men say
Dần bốc khói loang dài qua ngõ vắng

Rồi cảm thấy chút gì thêm chán nản
Sao vội vàng hụt hẫng giấc mơ đan
Ai xuôi chi tan tác để lỡ làng
Tình vạn kỷ ngập tràn yêu với mộng…

Nhưng kỷ niệm như cung đàn trầm bổng
Mãi âm vang khuấy động giữa đêm đen
Anh biết rằng anh chẳng thể thiếu em
Nên lần vặn ngọn đèn xua bóng tối!...

NTS

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm