thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (336)
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (336)
HOÀNG HÔN KHUẤT NẺO
Bóng kia đã khuất xa mờ
Còn chăng ai đó có chờ ai không
Thả hồn theo ngọn nước ròng
Mà nghe đắng đót một vòng tay yêu
Qua sông khách đã quên chèo
Để câu thơ cũng vuột theo mây mù
Chưa hè đã vội hết thu
Lá vàng đưa sẽ mặt hồ dựng nghiêng
Cố nhân đâu? Một nỗi niềm
Tri âm nào thấu ai thêm lệ nhoà
Tin ngày ngày lại càng xa
Bến ơi một chút la đà không say
Dừng chân ngóng mãi nơi này
Cõi xưa đâu tá! Cái ngày người đi
Dặn lòng thôi chớ vân vi
Hoàng hôn khuất nẻo có vì hoàng hôn?
21.3.2017
TH
Tím Cả Lòng Tôi!
Tiếng của em buồn…
Qua điện thoại…
Như cái gì nhức nhói quả tim tôi!
Yêu làm chi! Rồi khi nghe giọng nói
Thấy lòng nầy rười rượi nỗi buồn rơi!
Trăng không nhạt!
Tình không vắng!
Nhưng cảnh đời phải trầm lắng bởi xa xôi!
Em ơi! Một chuyến xe đời!
Em đỗ bến!
Buổi trưa nào khấp khểnh bước chân đơn
Bởi sợ ráng tắt, sợ khung mờ giăng phủ
Sợ hoa tàn cánh rũ nẽo đông phong
Khiến em vội lấy chồng…
Mà tình yêu đâu thắm thiết
Cho chuỗi dài phải da diết nghẹn sầu ai
Năm bốn mùa mãi vẫn có heo may
Đêm vẫn lạnh và ngày luôn áng xám…
Cuộc đời của em…
Là cả ngàn mây phủ ám
Chưa một lần lai láng trải niềm thương
Chỉ rút co, lẩn tránh cạnh bên đường
Tai văng vẳng hồi chuông từ viễn xứ….
Chiều hôm qua
Tôi! người lữ thứ
Thấy chạnh lòng xúc cảm với tình ai
Một quả tim
Ôi! Còn nhiều nhịp đập thật là dài
Máu trong đó còn tràn loang đang chảy
Vậy mà sao! Em lại đứng dưới trăng tà
Đong ánh lệ
Xót xa bài não nuột…
Có phải chăng duyên ta từ bao kiếp trước
Trở về đây hẹn ước buổi hoàng hôn?!
Cớ mà sao lại phải vấn vương!
Lại phải thương nhớ mảnh linh hồn!
Đang tẻ lạnh!
Đang từng cơn gào trước gió!...
22/3/2017
NTS