thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (337)
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (337)
CHUYẾN XE ĐỜI
Chuyến xe đời
Khấp khểnh cõi nhân gian
Trách làm chi một mảnh tình tàn
Người có đợi
Xin người đừng nóng vội
Để mai này lai láng chút tình con
Bước chân lê
Trên khắp cõi
Mỏi mòn
Chuyến xe đời
Vẫn gập ghềnh trải tới...
Nỗi buồn rơi rụng
Trong chiều hoàng hôn
Chếnh choáng cõi hồn
Nẻo đông phong
Một cánh hoa héo rũ
Tìm ở đâu
Một bờ vai
Vững chắc
Để khỏi chạnh lòng
Khi gió giật tung.
Hỏi người có đợi
Cánh hoa đã tàn
Bánh xe đã rão
Còn lãng du trên bờ vực
Trần gian
Một chuyến xe đời
Khấp khểnh
Gian nan
Khấp khểnh
Gian nan
22.3.2017
TH
Tình Ơi Hỡi!
Em gian nan!
Em khấp khểnh!
Trên một chuyến xe đời!
Còn ở tôi!
Cũng một thời đau, khổ, hận…
Cũng năm dài quại quằn trong lận đận
Ngóng mây chiều, hụt hẫng cánh trùng khơi!
Em ơi!
Tôi cũng buồn, cũng da diết sầu tơi
Sương cũng trắng một đời trong nỗi nhớ!
Cũng trăn trở
Cũng từng đêm hướng ngõ
Cũng vườn tàn vàng võ phủ rong rêu…
Nào ai hiểu!
Tiếng kêu từ sâu thẳm!
Ai chạnh lòng sẻ ấm với chia êm
Tôi phải nén lòng, trầm lắng, lặng im
Hồn lãng đãng, bay tìm nơi ảo ảnh…
Em đã lạnh…
Và tôi đây cũng lạnh…
Hai nỗi niềm hiu quạnh giữa trần gian
Một trăng tan, một lỡ làng
Niềm tan tác ngập tràn muôn khắc khoải!
Ta gặp nhau!
Lúc thả hồn mơ về biển ái
Khúc tình đàn khơi sống lại cái xác lờ trôi
Và em cũng như tôi
Trả lại một thời
Bao kỷ niệm ngậm ngùi, bao héo úa…
Khung trời mơ của ta có hoa vàng trước ngõ
Đường ta đi có gió thổi du dương
Có pha sương
Có sáng tỏ loang đường
Có ngây ngất hoà chút buồn treo hướng vọng
Duyên ta thắm trải khung trời lồng lộng
Nhưng lại là cái bóng của mơ duyên
Cho dẫu nay!
Có phải triền miên!
Có diệu vợi cái bến để neo thuyền
Tình ơi hỡi!
Đôi miền…đâu nhạt ánh!
23/3/2017
NTS