thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (340)
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (340)
Tâm Sự Với Người Tình!
Anh thật không ngờ sự thế nay
Vui cùng hí hoạ, nối vòng tay
Hoà đồng, cảm mến tình giao hữu
Gặp gỡ, quen nhau ở bến này!
Mới rủ em vào để được vui
Sợ buồn héo hắt, nỗi xa xôi
Vô tư, thân ái, ta dần nhịp
Lục bát, bốn câu, một chút cười
Để ấm tâm hồn, để lãng quên
Những chiều thương nhớ vọng mông mênh
Thời gian đăng đẳng niềm tao ngộ
Ước hẹn vàng son một chữ tình…
Cứ ngỡ lòng người cũng giống ta
Vui chơi, cao thấp, chẳng chi là
Họ phơi câu chữ lời không đẹp
Anh cũng an nhiên lướt nhẹ mà
Đến khi bút lại, bị hờn giận
Lời lẽ vo tròn khúc nỉ non
Gán ghép lại người câu nhỏ mọn
Hờn ghen, ích kỷ… nhỏ từng cơn
Rồi kẻ cạn cùn phủ dập thêm…
Em ơi! Cay đắng rải vào tim
Không buồn chỉ trách mình sơ ý
Đất lạnh, vườn hoang, lại thả tìm
Kha! Kha! Kha!
Một đời chẳng thẹn trước tình yêu
Cánh gió thong dung mỗi sớm chiều
Chí cả tung hoành trên bốn bể
Giờ đây lạc nẻo… phải đìu hiu…
Kha! Kha! Kha!...Kha! Kha! Kha!
Nguyễn Thành Sáng
TÌNH THƠ
Giao lưu chia sẻ bấy lâu nay
Cảm nhận như là tay nắm tay
Tâm sự nhỏ to cùng quý trọng
Cho vơi suy nghĩ những ngày này
Một bông hoa nở cũng lây vui
Thơm thảo như mùi cơm nếp xôi
Gửi đến cho nhau cùng tận hưởng
Đời thêm tiếng hát với câu cười
Nỗi buồn gói lại để mau quên
Tìm được niềm vui nhân gấp lên
Khoảng cách xa xôi tình vẫn ấm
Vén vun cho khéo chữ xui hên
Kệ người đưa đẩy chuyện hai ta
Tình nghĩa trước sau mãi mặn mà
Tĩnh tại cho vần thơ thắm rỡ
An nhiên mình viết được không là?
Biết rằng đôi lúc cũng lên cơn
Ấm ức bao nhiêu nỗi giận hờn
Những kẻ bầy hầy tâm dạ tối
Chấp chi lời lẽ bọn cầy non
Đắng đót bao lần lòng vẫn son
Mưa tuôn gió thổi quyết không mòn
Vững tâm chắc dạ vì tin tưởng
Đâu để cây đời chịu héo hon
Vần thơ ấm áp bởi tin yêu
Như gió với mây níu mỗi chiều
Dạo gót ung dung tâm thoáng đãng
Quên đi những lúc cảnh cô liêu…
Thi Hoàng