mắc cạn
MẮC CẠN
Con đò mắc cạn dòng sông
Già nua từ thuở mùa Đông có chồng
Dây dưa ủ rũ đợi mong
Trái tim dậy sóng bão giông giạt bờ
Nai vàng mắc cạn suối thơ
Vầng trăng quên mọc mây hờ hững che
Xạc xào bóng lá rụt rè
Mùa thu mơn trớn vuốt ve thật lòng
Ngựa hoang mắc cạn đồi thông
Đứng trơ giữa nắng buồn trông lá sầu
Chạy rong đường cũ còn đâu?
Dấu chân chạm ngõ trăm câu hẹn thề
Gió chiều mắc cạn bóng đê
Cánh đồng rơm rạ tứ bề giăng giăng
Đâu là lí lẽ thiện căn?
Đâu là gánh vác bội phần trên vai?
Trái tim mắc cạn mắt ai?
Trăm năm thổn thức đêm ngày quên ăn
Tương tư mỏi gối chồn chân
Bẽ bàng nhân thế bao lần than ôi!
Hồn ta mắc cạn hồn người
Hổn ha hổn hển lòng lui cui lòng
Hỏi rằng tình có như không?
Say tình day dứt tang bồng có hay?
Ngày 1/8/2017
Ân Thiên ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 957 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|