một tiếng cố nhân
Tôi trở về đây, Đà Lạt xưa
Lối buồn ngõ vắng người quên chưa
Đường lên dốc núi trời xanh thắm
Vàng cánh dã quỳ rụng trong mưa.
Còn nhớ không em miền đất lạnh
Chúng mình hẹn ước thuở xuân xanh
Đêm nay lẽ bạn trăng không sáng
Ngọn gió cô đơn đã hiện hành.
Tôi trở về đây ngày hạ đến
Đường xưa lỗi bước, chờ trăng lên
Bóng em thấp thoáng mờ sương khói
Nỗi nhớ lặng thầm, tôi gọi tên.
Kỷ niệm hôm nào thành dĩ vãng
Bên đồi heo hút màn đêm tan
Người thương năm ấy giờ xa cách
Ai biết cho ai, nỡ đoạn đành.
Em đã làm dâu nơi xứ lạ
Quên tôi quên cả sắc vàng hoa
Quên miền đất lạnh cùng năm tháng
Tay nắm đôi tay mơ một nhà.
Nếu lỡ mai này mình gặp nhau
Xin em đừng nói thêm lời nào
Chúng mình dang dỡ, đâu nên tội
Một tiếng cố nhân lòng nghẹn ngào.
Bài này đã được xem 1046 lần
|
Người đăng:
|
Hoa Du Kha
|
|
|