trồng mấy cái cây
Đâu đó...
Trong cái vĩnh viễn của thời gian
Bông hướng dương đang úa tàn khô héo
Cơn gió thì thào những âm thanh khó hiểu
Ánh nắng mờ phai theo dấu lũ sâm cầm...
Em phải lòng bông tuyết trắng mùa đông
Khao khát bão giông bên ngoài trang truyện cổ
Những que diêm tí hon
Những niềm vui bé nhỏ
Chưa đủ hồng hương cho một giấc mơ dài...
Anh biết...
Thế giới mênh mông có cả những tương lai
Trái tim sẽ mang em đi rất xa mà không cần đôi cánh
Anh chỉ sợ...
Những sợi len thiên thanh chẳng đan thành áo ấm
Trước những con mắt hao gầy sắc lạnh vô ngôn...
Em sống với linh hồn ấm áp của yêu thương
Nhưng loài người vẫn muốn gây thêm hơn nhiều đớn đau tội lỗi
Loài người như bầy sói
Săn những kẻ ngây thơ
Cuộc đời ở đấy...
Đâu phải để nuôi nấng cho diệu kỳ của những giấc mơ
Nên hãy trân trọng lắng nghe lời khuyên từ số phận
Bước đi trên đôi chân thật chậm
Và nhớ buộc chặt dây giày...
Anh ở lại...
Trồng xuống khu vườn nhà mình giản dị mấy cái cây
Xin chút nắng chút mưa sống qua những ngày u ám
Nếu có lúc em trở về khi vai gầy đã phủ đầy bụi bám
Tìm một tán yên bình
Nghiêng giấc vẽ tinh khôi...
Cứ bay đi em...
Theo tiếng gọi của bầu trời
Qua thấp tắt chông chênh
Qua ghập ghềnh đá sỏi
Đừng lo lắng về những tháng năm sau cùng mệt mỏi
Bởi sẽ luôn có anh chờ đợi
Cất giữ giùm em
Hơi ấm
Một ngôi nhà...