cứ vẫn con tim…
Cứ Vẫn Con Tim…
Nàng đi dệt mộng phù du
Để buồn loang mắt, cho thu đọng hồn
Chiều chiều lặng ngắm hoàng hôn
Cung đàn réo rắt, chập chờn ý mơ!
Còn tôi khuây khỏa với thơ
Tay đan ước vọng, chân chờ gió lay
Đẩy về dĩ vãng tìm ai?
Cho vơi nỗi nhớ chuỗi ngày không tên
Sớm hôm thả cánh bồng bềnh
Dặm ngàn sương khói, ánh tình nơi đâu?...
Giờ đây điểm muối mái đầu
Vấn vương còn đó, chuốc sầu mà thôi
Tôi, nàng cách biệt đôi nơi
Cũng cùng một ánh trăng soi giữa trời
Cũng trông, cũng đợi, cũng rồi
Dạ mang canh cánh, từng hồi cảm rung
Ngắm mây, mây xám lạnh lùng
Lững lờ trôi mãi vào vùng xa xăm
Ngắm sương, sương nhẹ âm thầm
Từ từ nhỏ giọt, cạn dần sau đêm…
Vậy mà cứ vẫn con tim!...
1/10/2017
Nguyễn Thành Sáng