đừng cầu toàn
Đêm trăn trở nhớ về một thuở
Những tháng ngày đời đẹp như mơ
Những tháng năm không phải mong chờ
Ươm hy vọng từng giờ hạnh phúc
Đêm êm ả cho hồn du mục
Thả thương yêu như khúc tình ca
Kỷ niệm xưa đâu đấy nhạt nhòa
Gom không đủ ngọc ngà thưở trước
Đêm không ngủ rã rời mơ ước
Thôi đành buông bơi ngược mà chi
Thời gian trôi nuối tiếc làm gì
Nên thẳng bước mà đi cho vững
Đêm không ngủ, thôi ngừng lấn cấn
Đến và đi, sao ngại bước chân
Hãy thả lòng theo gió lâng lâng
Đừng trăn trở bần thần lạc lõng
Vậy xin ngưng cầu toàn mà sống
Giữa cuộc đời đen trắng hai lòng
Giữa bon chen khác ý đục trong
Buông tay để lục bình xuôi mộng
Tôi hiểu bạn nhục vinh khinh trọng
Đã chẳng màng, để bớt long đong
Đã gắng buông để được nhẹ lòng
Mong đừng trách và mong thông cảm.
Ta không thể ôm lòng ảm đạm
Cứ đợi chờ cái đẹp, tham lam...
Mà tự tay xây dựng, gắng làm
Để chấp nhận: người phàm, cõi tạm!
Viết giùm bạn.
October 2017