thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (368)
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (368)
Vần Thơ Buồn Trải Giấy
Tà buông ráng sau hàng cây rũ riệt
Trăm lá vàng la liệt rải đầy sân
Giữa mênh mông, từng dãy xám giăng ngang
Lững lờ nhẹ, trôi về nơi xa thẳm…
Bên khung cửa chập chờn vài tia nắng
Dáng em ngồi trĩu nặng nét thu phai
Đôi mắt sầu lơ đễnh hướng vầng mây
Thỉnh thoảng cất bàn tay lùa mái xõa
Em thao thức, và rồi em nhung nhớ
Chuyện ngày xưa, của thuở sắc đan thanh
Dưới bầu trời lóng lánh ánh trăng xanh
Vô tư lự, lâng lâng hồn phơi phới…
Bóng thời gian mãi âm thầm chuyển tới
Sắc hoa chiều bên lối ngõ rêu phong
Để giờ đây vương vấn một dòng sông
Con thuyền mộng bềnh bồng trên sóng nước
Ngàn du dương theo đong đưa của gió
Muôn tiếng đàn đây đó trỗi ngân nga…
Tất cả đã chầm chậm lướt dần qua
Chuỗi xuân thắm hóa ra thời dĩ vãng
Một cái gì như hãy còn hụt hẫng
Như đìu hiu, trống vắng ở tâm tư…
Tiếng chuông chùa khuây khỏa nỗi chơ vơ
Em khép cửa, vần thơ buồn trải giấy…
Nguyễn Thành Sáng
TRO TÀN VỠ VỤN
Có đôi lúc lời thơ nghe da diết
Trải tâm can thua thiệt thuở sinh thời
Ước ao chi mình nhận được đôi lời
Dẫu có ảo vẫn là câu chia sẻ
Bên khung cửa bao đêm rồi quạnh quẽ
Ngóng tình anh lặng lẽ dõi trông xa
Mơ nhiều lắm ánh mắt cũng chói loà
Một tia sáng loé lên niềm hi vọng
Cố quên đi cảnh đời đang chiếc bóng
Con tim nào ngóng mãi buổi bình minh
Dẫu đơn sơ nhưng rất đậm ân tình
Hãy giữ mãi ảnh hình trong tươi mới
Có đôi lúc tâm tư mình phơi phới
Đường rộng dài hướng tới những mộng mơ
Trách than ai sao lại cố hững hờ
Đem sóng lớn trải ngang qua lối nhỏ
Người nghĩ gì trước cuồng xoay của gió
Bước chân nào nỡ bỏ để ra đi
Trăng ngà ơi thôi trải sáng làm chi
Cho héo hắt tương lai đầy bóng tối
Lời xưa cũ trót làm ta bối rối
Trách hờn ư? Khi lối cũ đã mòn
Đêm buông rồi...lời hát nghe héo hon
Đừng nhắc nữa khi tro tàn vỡ vụn...
Thi Hoàng