những chuyện tình dang dở 34 (sở bá vương tình hận)
NHỮNG CHUYỆN TÌNH DANG DỞ
*****************
34
SỞ BÁ VƯƠNG TÌNH HẬN
💔 💔 💔
(Truyền thuyết về nàng Ngu Cơ và loài hoa Ngu Mỹ Nhân Thảo ) .
Thành Cai Hạ khói sương mờ nhân ảnh
Biệt ly sầu thảm cảnh buốt lòng đau
Người ra đi người nuối tiếc nghẹn ngào
Thầm than oán trời cao bày ngang trái.
Cởi chinh y đắp cho người nằm lại
Dặm đường dài quặn quại nỗi sầu tương
Bờ Ô Giang kết thúc một mùa thương
Chờ kiếp khác tơ vương mình tái ngộ .
***
Đêm đơn lạnh lần giở trang sách cổ
Lòng suy tư lệ đổ khóc người xưa
Ái ân tàn bởi sớm nắng chiều mưa
Thời ly loạn giấc mơ đành dang dở.
Thời Chiến Quốc Sở Bá Vương Hạng Võ
Tài hơn người thông tỏ hết binh thư
Luôn đồng hành là hoàng hậu Ngu Cơ
Cùng gầy dựng cõi bờ xây nghiệp cả.
Vai kề vai vượt gian nguy vất vả
Mong ngày sau rạng rỡ với non sông
Nàng Ngu Cơ văn võ cũng tinh thông
Bạn tri âm rõ lòng người chăn gối.
Hồng Câu hội chỉ một lần lạc lối
Chuyện hợp binh nông nỗi vướng lầm sai
Bởi Lưu Bang bội ước nỡ đổi thay
Nơi Cai Hạ một ngày thành bại tướng.
Đường mịt mờ quân thù vây muôn hướng
Lòng chán chường cất tiếng hát thở than
Chén quỳnh tương lệ ướt đẫm cung đàn
Lời ai oán xốn xang lòng bạn ngoc:
"Sức dời núi khí trùm trời
Ô truy chùn bước bởi thời không may
Ngựa sao chùn bước thế này
Ngu Cơ biết tính sao đây hỡi nàng ".(*)
Tay ngang mài kính ba chung mỹ tửu
Đường kiếm bay khúc vũ tặng người thương
Xoa dịu lòng chán nản của quân vương
Mong vững bước con đường còn gian khó:
"Quân Hán lấy hết đất
Khúc Sở vang bốn bề
Trượng Phu chí lớn cạn
Thiếp sống nữa mà chi " (**)
Không muốn mình vướng bận bước người đi
Gươm trên tay đầm đìa dòng máu đỏ
Giọt tình chung nhuộm sầu lên thảm cỏ
Giục quân phu sương gió dặm đăng trình.
Trước tấm lòng của người vợ trung trinh
Sở Bá Vương liều mình rời Cai Hạ
Gom tàn binh đang chán chường vật vã
Bờ Ô giang lã chã lệ tuôn dòng.
Chẳng còn gì là gấm vóc non sông
Sầu ly biệt bạn lòng giờ khuất bóng
Nước cuộn trào hay lòng người dậy sóng
Lòng Sở Vương tuyệt vọng đến vô cùng.
Thôi cam đành mơ ước phải vùi chôn
Một nhát gươm đưa hồn lìa dương thế
Mộng đồ vương tan tành trong dâu bể
Chốn tuyền đài ước thệ vẹn niềm riêng.
Từ cái nơi vùi thân xác thuyền quyên
Loài hoa lạ một miền tươi rạng rỡ
Người ta gọi là "Ngu Mỹ Nhân Thảo "
Hóa thân từ giọt máu kẻ chung tình.
Chắc chân thành lay động đấng cao xanh
Cỏ ghi dấu bóng hình người năm cũ
Yêu với thương chẳng bao giờ là đủ
Từ ngàn xưa ấp ủ đến bây giờ.
Lòng nặng sầu san sẻ mấy lời thơ
Đêm trầm mặc thầm mơ về nơi đó
Tiếng gươm khua chinh y bay trong gió
Và chuyện tình dang dở buổi loạn ly.
Sách cuối trang rồi ...trang đời vẫn còn đây. ..
DL 16/10/2017
P/S : (*) Là câu hát của Sở Bá Vương trong cơn say chán chường vì mất nước, vì sợ Ngu Cơ sẽ lọt vào tay giặc ( Vì nàng rất đẹp )
(**) Là câu hát của Ngu Cơ thay cho lời vĩnh biệt. Không muốn Sở vương vướng bận vì mình nên sau khi múa kiếm và hát cho Sở Vương nghe xong bà cũng tự sát bằng thanh kiếm đó. 😭
Bài này đã được xem 1776 lần
|
Người đăng:
|
Diệp Ly
|
|
|