một miền dĩ vãng
MỘT MIỀN DĨ VÃNG
Trả lại ta đêm buốt lạnh hồn
Trả chiều nắng đỏ dạo hoàng hôn
Trả khu phố cũ mình em bước
Trả bến tương tư buổi gió dồn
Chốn cũ bây giờ mưa bụi đỏ
Nỗi sầu nhân thế hỏi ai chôn
Còn ta với mảnh đời vô định
Dưới bóng sao khuya nhớ ngập hồn
Thương mái nhà xưa lấm bụi đường
Thương tà áo trắng mỗi chiều vương
Thương trăng tối rụng quanh vườn mộng
Thương kẻ chân đơn khổ đoạn trường
Bến cũ chiều rơi làn gió chường
Quê nghèo khói nhạt trải ven nương
Hồn quê gợn bóng con thuyền nhỏ
Mỏi dấu chân ai giữa phố phường
Nhớ những lần trao ước hẹn hò
Nhớ làn tóc xõa gợn sầu lo
Nhớ hương ân ái đêm vừa gởi
Nhớ buổi chia ly bỏ chuyện trò
Đây bến đò xưa bước ngập ngừng
Đây chiều lỗi hẹn mắt sầu rưng
Đây đêm xao xuyến tình thu đợi
Đây ánh sao khuya lệ tủi mừng
Chỉ có câu hò chao gợn nước
Em về góc tối cũng cô đơn
Hiên xưa mẫu lá vàng thu rụng
Khép lại mùa yêu những oán hờn
Thôi nhé từ đây dấu muộn phiền
Dấu ngày tháng cũ những truân chuyên
Dấu câu thơ tận trong lòng đất
Dấu mảnh trăng soi cuối một miền
Xin ấm tình bên mẹ một thời
Xin chiều gió nhẹ tóc buông lơi
Xin nương lúa trổ thơm mùi sữa
Xin bóng cha che mát cuộc đời ./.
Lê Cảnh Tiến 02112017
Bài này đã được xem 790 lần
|
Người đăng:
|
Tiến Cảnh
|
|
|