vuột mất thanh xuân
Thanh xuân ngắn, em dám đâu hoang phí
Tại duyên thừa người trao chẳng thật tâm
Ta trót tin rồi cứ thế sai lầm
Đem hạnh phúc đổi vào lời ong bướm
Đôi lúc thấy tim yêu nhiều thấp thỏm
Lại dối lòng tự nhủ... mình đa nghi
Bước vào yêu mọi thứ thật diệu kỳ
Thật lộng lẫy, đắm say đầy mật ngọt
Trái tim khờ một lần thôi đã trót
Tự yếu mềm nên chẳng thể buông tay
Dù vẫn biết thanh xuân đếm bằng ngày
Nhưng hoang tưởng nên cứ hoài mộng mị
Người ta sống bằng niềm tin, lý trí
Chỉ trách mình sao quá đỗi ngây thơ
Người đã xa ta còn mãi vật vờ
Rồi oán trách sao thanh xuân ngắn ngủi
Ta nuối tiếc cho một lần run rủi
Trời se duyên... lại chẳng kết chỉ hồng
Kẻ dại khờ cứ ngày đợi đêm mong
Hồn ngớ ngẩn để thanh xuân vuột mất
17/08/2017