Poem logo
Poem logo

con nợ mẹ một lời xin lỗi

Tác giả: Mai Thúy Hải
Mẹ mang con chín tháng mười ngày
Nuôi con lớn mẹ chịu nhiều cơ cực
Dạy con điều hay , bên con mỗi lúc
Gánh nặng chất chồng trĩu cả đôi vai .

Bữa cơm của mẹ đơn giản sắn khoai
Hạt gạo trắng ngần mẹ nhường con tất cả
Một đời gió sương một đời vất vả
Mẹ âm thầm lặng lẽ chẳng vãn than .

Rồi cứ thế con lớn theo thời gian
Nay đã là một chàng trai thật sự
Mẹ vẫn bên con sẻ chia bao tâm sự
Lúc con vấp ngã mẹ nhẹ nhàng nâng niu .

Cuộc đời nhiều lúc cũng thật hẩm hiu
Mẹ thương con mà con nào đâu hiểu
Gia cảnh mình nghèo gì cũng túng thiếu
Con mặc cảm với bạn bè hận mẹ chẳng lo toan.

Ngày con rời quê mẹ chúc con bình an
Miệng mẹ gượng cười mắt tuôn dòng lệ
Con trách mình sao lúc đó quá tệ
Chẳng an ủi một lời mà ngoảnh mặt quay đi.

Bỏ lại mẹ một mình lệ tràn ướt khóe mi
Con bôn ba thị thành kiếm cơm ngày ba bữa
Quên dáng mẹ gầy ngày đêm tựa cửa
Chờ bước con về mòn mỏi ngóng trông .

Chưa một lần con nhớ mẹ trong lòng
Thành phố đèn màu con vui say chớp nhoáng
Ý chí làm giàu bằng đôi bàn tay trắng
Giấc mộng đổi đời đã che lấp tình thương.

Chưa một lần con nhớ về quê hương
Nhớ bữa cơm chiều dưa cà muối nghệ
Nhớ nụ cười nhớ vòng tay của mẹ
Nhớ ánh mắt hiền từ dáng dấp của cha .

Cuộc sống phố thành đầy đọa xa hoa
Cạm bẫy giăng đầy đang chờ con lạc lối
Bài bạc , rượu chè bên con mỗi tối
Con quên hết rồi những lời mẹ dạy răn .

Cũng chưa một lần biết hối cải ăn năn
Cứ thế tự cho bạn bè là tất cả
Quên mẹ vì con một đời vất vả
Chưa một lần mẹ hạnh diễn vì con .

Con phụ lời mẹ dạy con khôn
Mong làm giàu lấy tiền của thiên hạ
Không mồ hôi không cực lao vất vả
Giấc mộng đổi đời tan vỡ mẹ ơi .

Giờ một mình nợ chất chồng mà thôi
Sao tự nhiên nhớ mẹ nhiều đến thế
Cũng lâu rồi chưa hỏi xem mẹ khỏe
Hay yếu gầy vì thương nhớ con xa .

Cũng lâu rồi chưa nghe tiếng của cha
Quát la con tay đánh đòn roi nhẹ
Con đã quên tuổi thơ mình như thế
Quên mất rằng mình có mẹ có cha .

Con trở về sau ngần ấy đi xa
Mắt mẹ đã mờ tóc xanh thành trắng
Căn nhà cũ xưa thiếu con nên im ắng
Không một tiếng cười không hạnh phúc từ lâu .

Con sai rồi khiến mẹ đã lo âu
Xin một lần mẹ ơi hãy tha thứ
Như ngày xưa mỗi lần trong quá khứ
Mẹ đánh đòn xong lại nói thương con .

Mẹ hãy đánh con để con biết mình khôn
Để con biết quý trọng gì đang có
Để đòn roi đau dạy cho con nhớ
Mẹ đã nuôi con cơ cực đến thế nào .

Con trở về dưới cái nắng hanh hao
Làng quê cũ vẫn như ngày xưa ấy
Mơm cơm chiều vẫn mùi thơm như vậy
Sao con nghẹn lòng không nuốt được vào trong .

Con xin lỗi đã để mẹ ngóng trông
Chờ con suốt tháng năm dài héo hon.

9/9/2017

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm