Poem logo
Poem logo

thơ hoạ của nguyễn thành sáng với dulan

Tác giả: Dulan
Mùa thơ TA lại về...

Có còn không những vần thơ mùa cũ
Có còn không từng chiều muộn em về
Khi sắc thu rực nền mây xanh thẳm
TA thả hồn theo khoảng lặng đam mê

Em cảm nhận mùa chưa qua nặng trĩu
Sao lòng anh dan díu những ưu phiền
Bao nhánh đời trôi nổi lắm oan khiên
Tình TA vững dù muôn nghìn thác lũ

Dòng thời gian là chuyến tàu chuyên chở
Trân quý nào trên hành lý sân ga
Buổi ghì chặt, phút ôm nhau vội vã
TA như thấy ngày hạnh ngộ hóa gần

Đồi thu xưa đang chờ Anh quay gót
Mây thanh thanh xen kẻ lá hanh vàng
Hãy trở lại và mang theo giấc đẹp
TA cùng nhau ôn chuyện thuở hồng hoang

Buồn hôm nay chỉ như cơn ảo ảnh
Mai chuyển dần sang ánh biếc hoàng kim
Khi TA rót chén men say nồng ấm
Dìu nhau vào ngây ngất khúc du miên

Vẫn còn em bên đời anh dấn bước
Chia một mùa sương muối đọng chiều loang
Có chi đâu não nề, ...hành trình tiếp
Rồi TA sẽ đỉnh cao khắc huy hoàng

Thuyền viễn xứ đã bao năm xuôi ngược
Nếu đôi lần trắc trở dưới bão giông
Bắt đầu lại, từ con số lần không
TA lũy thừa để lập phương hạnh phúc

Hạt lưu ly của giây phút bình minh
Vụt ngời lên vạn tia hy vọng cuối
Từng đốm nhỏ trong chặng mới hồi sinh
TA khơi nhé quang lân đêm thu ẩn

Đừng thảng thốt giật mình nghe kể lể
Ngày không nhau em tiền kiếp hóa thân
Làm chim sâu giữa vườn mơ ủ cánh
Đợi anh về TA trổi khúc hoan trân.

Dulan




Đàn Em Thêm Nỗi Nhớ

“Làm chim sâu giữa vườn mơ ủ cánh
Đợi anh về Ta trổi khúc hoan trân”…
Cho quên hết bâng khuâng, sầu nẻo vắng
Thôi tháng ngày canh cánh vọng xa xăm!

Ôi vần thơ! Chứa chan “Ta” tha thiết
Bóng thời gian da diết hướng ngàn phương
Nỗi lưu luyến trải buồn lên ánh biếc
Từng đêm dài bóng chiếc quấn sương buông…

Khiến dào dạt rung lắc cửa tâm hồn
Kẻ vương vấn ảnh tròn trong lặng lẽ
Nay thao thức ráng xế khuất đầu non
Thêm xao xuyến tiếng đờn em khảy nhẹ

Để dĩ vãng năm xưa màu sắc tím
Đã chôn vùi tẩn liệm dưới hàng mây
Bỗng ẩn hiện đâu đây quần đảo lượn
Rồi từ từ thẳng tiến đến gần đây

Như nức nở, như giận hờn oán trách
Cớ vì sao xé rách mảnh trăng vàng
Đẩy u tối ngập tràn qua ngõ ngách
Kéo long lanh rụng vách vỡ loang tan?

Sao ngày ấy lại vội vã ra đi
Quên tất cả những gì bên suối mộng
Nào ngọt ngào tấc lòng yêu thủ thỉ
Nào cánh thuyền nhưng chỉ một dòng sông…

Thơ của em! Khúc nhạc sầu bên đó
Vơi u hoài, trăn trở ngóng trời xa
Gieo đậm nét chữ “Ta” từ muôn thuở
Hoá cung đàn theo gió thả ngân nga…

Khiến tôi đây xúc động biết bao nhiêu
Nhớ dĩ vãng thật nhiều muôn lưu luyến
Bởi lận đận, truân chuyên quằn nặng trĩu
Để thời gian kết liễu mối tơ duyên

Cho suốt cả một đời mang ray rứt
Lỡ gieo tình giây phút cảm rung ai
Chuỗi năm tháng chim bay trời viễn xứ
Bỏ mỏi mòn nhung nhớ, ngập heo may!...

7/11/2017
Nguyễn Thành Sáng

...

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm