thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (396)
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (396)
Đôi Mắt Và Niềm Ray Rứt
Đôi mắt ửng sầu, thả giọt rơi
Đăm đăm nhìn thẳng hướng vào tôi
Giống như căm hận hay hờn trách
Kẻ khảy đàn ngân một sớm…Rồi!
Ngoảnh mặt âm thầm thẳng bước chân
Trọn đời khuất bóng tận xa xăm
Cho hoài lặng lẽ theo ngày tháng
Thương nhớ bầm gan, tím ruột nàng
Nầy dáng oai hùng dong dỏng cao
Kia hai lóng lánh tợ vì sao
Nọ cười thân thiện gieo ngàn cảm
Đó nhẹ từng câu mật ngọt ngào…
Đã khiến lòng ai nỗi vấn vương
Đến khi người ấy vó buông cương
Chân trời mờ mịt nào quay gót
Bỏ lại thời gian khúc nhạc buồn!…
Phải vậy không em? Phải vậy không?
Mà như tiềm ẩn giữa bên trong
Sắc thu sậm tím màu nhân ảnh
Giây phút tìm quên rải xuống dòng…
Em ơi! kẻ ấy chính là tôi
Một thuở năm xưa dưới ánh trời
Nửa bướm, nửa người bay lởn vởn
Vườn xanh, suối biếc…Để phai phôi
Cảnh đời cát bụi với phong ba
Canh cánh niềm đau bởi nguyệt tà
Khắc khoải, võ vàng không thể chịu
Vô tình ghé bến… Đậu rồi xa!...
Nguyễn Thành Sáng
BÂY GIỜ MÌNH NÓI CÂU TỪ BIỆT NHAU
Chuyện tình ngày ấy đã rơi
Có còn chi nữa hả trời cao xanh
Giận hờn cũng vậy thôi anh
Mình xa nhau nỗi đoạn đành phải xa
Còn đâu cái ánh trăng ngà
Còn đâu sắc tím chiều tà nhớ nhung
Thôi đành quên chữ thuỷ chung
Thôi đành đứt đoạn tương phùng từ nay
Một thời ta đã đắm say
Một thời ta cũng chung tay vẹn tròn
Lời cùng hẹn biển thề non
Tưởng như là sẽ sắt son lâu bền
Đông về lửa vẫn ấm êm
Xuân sang hoa thắm bên thềm khó phai
Mùa hè rực ánh mắt ai
Thu buông sương đẫm bờ vai tựa kề
Bây giờ thuyền lạc bền mê
Cứ xa xa mãi chẳng về chốn xưa
Câu thơ vấp lá rào thưa
Cúc tần dậu cũ cũng vừa nhạt hương
Một rằng yêu hai rằng thương
Áng mây trời cũ còn vương chút hồng
Quê nhà ai vẫn ngóng trông
Mịt mù tin nhạn...cõi lòng chênh chao
Chia tay trời đổ mưa rào
Có cơn gió đắng xoa vào mắt ư?
Thôi thì gói cái tương tư
Bây giờ mình nói câu từ biệt nhau...
Thi Hoàng