thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (397)
Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (397)
BÂY GIỜ MÌNH NÓI CÂU
TỪ BIỆT NHAU
Chuyện tình ngày ấy đã rơi
Có còn chi nữa hả trời cao xanh
Giận hờn cũng vậy thôi anh
Mình xa nhau nỗi đoạn đành phải xa
Còn đâu cái ánh trăng ngà
Còn đâu sắc tím chiều tà nhớ nhung
Thôi đành quên chữ thuỷ chung
Thôi đành đứt đoạn tương phùng từ nay
Một thời ta đã đắm say
Một thời ta cũng chung tay vẹn tròn
Lời cùng hẹn biển thề non
Tưởng như là sẽ sắt son lâu bền
Đông về lửa vẫn ấm êm
Xuân sang hoa thắm bên thềm khó phai
Mùa hè rực ánh mắt ai
Thu buông sương đẫm bờ vai tựa kề
Bây giờ thuyền lạc bền mê
Cứ xa xa mãi chẳng về chốn xưa
Câu thơ vấp lá rào thưa
Cúc tần dậu cũ cũng vừa nhạt hương
Một rằng yêu hai rằng thương
Áng mây trời cũ còn vương chút hồng
Quê nhà ai vẫn ngóng trông
Mịt mù tin nhạn...cõi lòng chênh chao
Chia tay trời đổ mưa rào
Có cơn gió đắng xoa vào mắt ư?
Thôi thì gói cái tương tư
Bây giờ mình nói câu từ biệt nhau...
Thi Hoàng
Vỡ Một Cung Đàn
Ngoài kia em khép cổng vào
Thôi sầu ánh nhạt, thôi bao đợi chờ
Sẽ không còn nữa vật vờ
Canh thâu giá lạnh, thẫn thờ gió trăng…
Trong nầy tôi cũng hốt ngàn
Sợi thương, sợi nhớ, đốt tan thả trời
Để quên dĩ vãng một thời
Dòng sông, bến nước, đầy vơi nỗi niềm
Từ nay nhịp đập con tim
Du dương điệp khúc êm đềm vấn vương
Hoá thành chuỗi hạt hàn sương
Nhành lau, ngọn cỏ rụng buông giọt dài
Hết rồi dưới ngọn gió lay
Đêm khuya quyện nắm bàn tay mộng tình
Ngọt ngào an ủi duyên mình
Dẫu cho cách trở, ảnh hình không xa!…
Giờ đây khuất ảnh trăng ngà
Em về làm vợ người ta mất rồi
Còn tôi trở lại với tôi
Âm thầm chiếc bóng ngậm ngùi, trở trăn
Đêm đêm thao thức mơ màng
Thả hồn vào cõi thênh thang lững lờ
Kéo mây trải chút vần thơ
Phôi phai héo hắt, bên bờ buồn tênh
Chiều chiều lặng lẽ mái hiên
Nhìn vầng mây xám trôi miền thênh thang
Tấc lòng lưu luyến, bâng khuâng
Thời gian, kỷ niệm…Ngập tràn nỗi đau!
Nguyễn Thành Sáng