Poem logo
Poem logo

ma nữ truyền kỳ

Tác giả: Phạm La
Rời phố chợ ta làm thân cô lữ
Ngắm tà dương dần tắt lặn sau đồi
Ôi thê lương! Vãn cảnh nhặt sao rơi
Từ bốn phía hiện lên hình ma nữ

Nhan sắc ấy đã đi vào huyền sử
Vượt muôn niên mê hoặc cả trần gian
Tận thiên cung Ngọc Đế cũng mơ màng
Dưới địa ngục Diêm Vương thường ca thán

Vẻ ma mị vẫn còn trong tiếng hát
Nét liêu trai còn bí hiểm, dị kỳ
Đẹp mặn mà, gợi cảm tỏa quyền uy
Và lộng lẫy khi nàng đeo vương miện

Bị cám dỗ bởi đôi môi thuần khiết
Sa lưới tình vì ngọc cốt, băng cơ
Liễu Diệp Mi lả lướt dưới trăng mờ
Nàng mang tội vì kinh tài tuyệt diễm

Từ dạo ấy nghe trái tim loạn nhịp
Ta mơ hồ lạc thú đến mê ly
Trong chiêm bao hóa lãnh chúa trị vì
Ban ân sủng bằng ngọc ngà châu báu
Lại truyền lệnh cho người xây ốc đảo
Dựng thành trì giữa cảnh sắc thần tiên
Nhượng ngai vàng lẫn quyền lực vô biên
Mang bích ngọc mà vinh danh tạc tượng
Lánh phàm tục sống cuộc đời hưng vượng
Đêm hân hoan ân ái đến điên cuồng
Tình ngập tràn hừng hực lúc trao hôn
Tay ve vuốt từng đường cong cơ thể

Giữa hàng tỷ người muôn hình muôn vẻ
Chỉ mình nàng làm xao xuyến tim ta
Ta rùng mình bởi sắc đẹp yêu ma
Và rạo rực trong vô chừng thương nhớ

Ta nghe rõ lời tự tình trong gió
Nghe từ đâu thoang thoảng mùi xạ hương
Rồi lảo đảo, ngã lăn trên gác nhỏ
Dâng hồn thơ san sẻ những đêm trường

Ma nữ cười rồi biến mất trong sương.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm