quạnh vắng mình ta
Anh nào biết cõi lòng em chết lặng
Bởi trăm ngàn cay đắng của người trao
Ái ân kia có lẽ chẳng đượm màu
Do ta ngốc khát khao hoài mộng mị.
Quá ngu muội nên chưa lần suy nghĩ
Trái tim khờ lý trí nói không nghe
Để giờ đây vụn vỡ hết câu thề
Rồì bất chợt ủ ê ôm sầu tủi.
Cớ sao lại mang yêu thương hất hủi
Cho niềm đau cháy rụi xác xơ dày
Ôi ! Hồng trần khổ lụy mãi còn vây
Bao huyễn cảnh đọa đày nơi thế tục.
Dẫu là vậy vẫn không hề ngã gục
Bước vững vàng những lúc gặp gian truân
Xót xa thay cuộc sống cứ quay quần
Còn hạnh phúc tình chân thì xa biệt.
17/9/2017