đoản khúc tình duyên
ĐOẢN KHÚC TÌNH DUYÊN
Cuối thu rồi nỗi nhớ bỗng mênh mang
Thương tháng năm mộng thiên đàng tình ái
Em giờ đâu khi sương nồng cỏ dại
Dệt tình ta từ thưở mái đầu xanh
Giấc mơ hoa cõ lẽ cũng chẳng thành
Bởi chữ hiếu em xếp tình nghĩa lại
Về phương ấy bầu trời như sẫm trải
Lối em đi chỉ mãi một niềm đau
Anh trở về gói gém hết tình ngâu
Trút xuống đất cho bạc màu nhung nhớ
Để cỏ cây ươm nồng nàn hơi thở
Gieo nghĩa tình che trở giấc mơ xưa
Nhưng em ơi nhung nhớ biết sao vừa
Khi hai đứa lạc trời xưa phận số
Tạ từ nhé mình có duyên không nợ
Anh xa rồi đừng nức nở nhe em.
Lữ Kiêu Phong231017 mạn cổ phùng