khi phải quên đi
KHI PHẢI QUÊN ĐI
Nằm nghe gió thổi sau nhà
Thấy cành khô rụng trăng ngà xót xa
Phòng côi gối lệ đẫm nhòa
Thương người bên ấy, tủi mà bên đây
Trách ai lỡ để trăng gầy
Đêm buồn một bóng hỏi mây có tường
Xưa người đánh tiếng yêu thương
Không làm hoa héo má hường nhạt phai
Lỡ trao hẹn ước trâm cài
Đành quên lối mộng thuyền mai úa tàn
Hằng đêm lệ đẫm hai hàng
Ốm đau một cõi ai màng nữ nhi
Xin người hãy cứ bước đi
Em là người cũ nhớ gì cho chăng?
Lữ Kiêu Phong 10/9/17 mạn cổ phùng