bộc bạch (2)
(Tặng An Nhiên)
Có những điều chưa kịp nói cùng anh
Mà cứ thế một mình em nín lặng
Là những nỗi đau em nhủ mình chịu đựng
Để mai sau cho đặng chuyện đôi mình
Đến bây giờ thấm thoát tuổi xuân xanh
Em bộc bạch bằng lời thơ nhỏ bé
Cơn gió ơi hãy nghe lời thầm thĩ
Chớ ngang qua như một kẻ vô hồn
Ngày cưới mình... anh có muốn vui hơn?
Rồi gắn bó đến hoàng hôn bóng đổ
Ta đã yêu, vì sao em lưỡng lự
Dẫu rằng em biết duyên nợ đong đầy
Yêu anh nhiều nhưng chân yếu mềm tay
Em cố gắng để sau này vơi vất vả
Người yêu em xin đừng như chiếc lá
Mới xanh đây mai đã chẳng còn bên
Người yêu em xin yêu mãi lâu bền
Đừng như cỏ úa bên thềm khi tiết đổi
Đã hẹn thề nhau xin người gắng đợi
Hiểu cho em, đừng nóng vội, được không?
Bởi vì em là phận gái đa mang
Bao nỗi khổ mong chẳng là vô hạn
Có những khi em tưởng chừng như sức cạn
Nhớ về anh mà môi mặn mi nhòe
Ở lại đây, đừng vội lỡ câu thề
Yêu, và đợi là những khi thử thách
Tình yêu mình đừng bao giờ xa cách
Nhớ nghe anh, đừng bạc phếch mùa đông.
22.11.2017