sao không thể lãng mạn để mà say
Sao Không Thể Lãng Mạn
Để Mà Say
Nếu như phải biến thành kẻ khô khan
Ngày sớm tối võ vàng ôm thân xác
Bởi chán nản, buồn, đau…đầy chất ngất
Đã ép đè vỡ nát cả con tim!
Nếu như phải cố gắng tìm lãng quên
Nỗi đau khổ riêng mình, vương dĩ vãng
Nên giờ đây chỉ biết thầm im lặng
Lẻ loi sầu, nẻo vắng tự phôi phai
Nếu như phải trầm mặc giữa tháng ngày
Quanh quẩn góc, mặc ai dòng thế sự
Thui thủi dưới, ở trên thì đóng cửa
Chẳng bận lòng đây đó khắp gần xa
Nếu như phải thao thức những chiều tà
Nhìn mây xám trôi qua về diệu vợi
Tự an ủi với ta bằng câu nói
Kiếp con người chỉ mỗi lẽ phù vân!…
Nếu vậy thì dưới bóng của thời gian
Có phải kẻ ngập tràn nhưng cố đậy
Để ngủ đây còn mơ thì chốn ấy
Khoảng cách dài cứ mãi khiến chơi vơi
Dập sóng cồn tay đó chẳng chịu bơi
Cho vượt khỏi, cho đời thôi buồn tẻ
Cho còn nắng chẳng thấy trùm ráng xế
Cho chửa mờ suối lệ chẳng khô mau
Sao không thể giăng rộng hít mạnh vào
Đẩy lai láng tuôn trào trong huyết quản
Sao không thể làm cánh hồn lãng mạn
Hái ánh vàng gửi tặng… Để mà say…
26/11/2017
Nguyễn Thành Sáng