chuyện tình bên núi đá bia
... Chiều chiều mây phủ Đá Bia
Đá Bia mây phủ chị kia lấy chồng ...
Thuở ấy mây về đỉnh Đá Bia
Hoàng hôn tím biếc bỗng xa lìa
Mưa hờn chẳng đợi im lìm quá
Gió dỗi chưa đi thổn thức kìa
Có lẽ lòng non chưa trọn vẹn
Nên giờ dạ bể cũng đành chia ...
Người ơi ! nán lại nghe tôi kể
Một chuyện tình buồn ...núi Đá Bia ...
Chuyện kể : Chiều xưa nắng hững hờ
Buông lơi sắc tím giữa vườn mơ
Em cười khẽ bảo : Mai đi nhé !
Chị thẹn thùng câu : Vẫn cứ chờ ...
Mấy bận xuân qua không thấy ngỏ
Bao mùa hạ đến cũng làm ngơ
Thôi đành cập bến xa xôi vậy
Bởi chắc người đi mãi chẳng về
Rồi ngày pháo nổ tiễn người đi
Lặng lẽ nhìn theo chẳng nói gì
Cứ ngỡ còn vương câu ước hẹn
Đâu ngờ đã trỗi khúc từ ̀ li
Lòng đau cố nén tim tan vỡ
Dạ đắng khơi dòng lệ ướt mi
Trải chút duyên hờ theo lối mộng
Em về giữ chặt mối tình si
Thời gian cứ thế mãi dần trôi
Sắc tím ngày xưa cũng nhạt rồi
Kẻ đến phương xa quên hết thảy
Người về chốn cũ nhớ hoài thôi
Tơ duyên thắm đượm chờ đâu tới
Mộng ước tàn phai đợi mấy hồi
Trả lại lời yêu cho gió thoảng
Ta về cóp nhặt chút tình côi
Bão tố chiều nay lại rũ màu
Mây về đặc quánh Đá Bia đau
Mưa tuôn mỗi bận cho lòng nhớ
Gió thốc từng cơn để dạ sầu
Chẳng phải ân tình không trọn vẹn
Mà vì phận số phải xa nhau
Đành thôi nuốt lệ làm vui vậy
Tiễn một người đi phía cuối cầu ....
Bài này đã được xem 1612 lần
|
Người đăng:
|
Đinh Ngọc
|
|
|