dòng miên man thơ kim minh
DÒNG MIÊN MAN
Ôi ta nghe ! Tiếng thở dài ... của sông tương
Dòng miên man...cuốn nhớ thương...đến mộng thường
Bờ phiến đá...cô đơn và lặng lẽ
Gọi tên buồn...quạnh quẽ khắc sầu vương
Em tôi mong ! Gió thì thầm … đến từng cơn
Khoác phong sương...xua băng giá ... giữa đêm trường
Bờ vai lạnh...ấm dần trong chốc lát
Đinh Lan buồn...man mác cũng vui lây
Ta nghêu ngao … trong áng nắng … giữa trời mây
Kiếp lãng du...mang tia sáng ... chiếu tim đầy
Màu u ám...như ngượng ngùng quay gót
Giai điệu hồng … thánh thót...khắp ngày mai
Ta lại về … tìm thơ mộng … buổi ban mai
Vàng hoa cúc… níu chân ai… hướng nơi này
Màu cô độc … cạn dần...nơi gót nhỏ
Dấu chân tròn … khơi rõ...sắc tương lai.
KIM MINH