nỗi chênh vênh
Chiều nay, mây đen kéo đến ùn ùn. Em phóng chiếc xe dream thật nhanh vì sợ mưa làm ướt. Nhưng chờ hoài mưa không rơi anh ơi, hững hờ, em nhớ tình đôi ta.
Tập vài con chữ chưa tròn trĩnh
Em loay hoay với mấy vần thơ
Gửi chút tâm tình nơi thương nhớ
Thì thầm tự hỏi anh dạo này…
Sài Gòn, nắng mưa bất chợt
Là tình ta đó, anh ơi!
Nặng hạt là lúc ta nồng thắm
Lưa thưa hỏi rằng tình về đâu?
Có khi mây đến mưa chẳng tới,
Ngại ngùng như ta chẳng ngỏ lời
Có khi mưa rơi chẳng báo trước
Da diết một nỗi nhớ trào dâng.
Ước tình như một bụi hoa giấy
Gom góp nỗi nhớ nhung hao gầy
Phai tàn đi nỗi chênh vênh
Cho lòng em thấy nhẹ tênh.
Source: 4seasonsaday.wordpress.com