rèm tơ
Trước cửa mẹ tôi che rèm tơ
Để cho con gái được hững hờ
Hoa bướm ngoài kia hương sắc quá
Con trông cảnh ấy lại nảy thơ.
Có phải tôi là thi sĩ đâu
Chẳng qua hai kẻ phải lòng nhau
Nên buông câu chữ như tâm sự
Nào đã hẹn gì chuyện ngày sau.
Ngày ấy tiếng anh như gió qua
Nụ cười hiền dịu tựa trăng tà
Anh nói yêu thương mà tôi tưởng
Tưởng sương mai về trên khóm hoa.
Quả thực là sương trên hoa đêm
Gió mạnh thổi qua, chẳng êm đềm
Ánh trăng gian dối, lời anh dối
Nước mắt tôi rơi cánh hoa mềm.
Từ ấy, rèm tơ, mẹ tôi giăng
Mẹ tôi vẫn nói với tôi rằng:
Con khờ khạo quá, ngây dại quá
Dính thơ là khổ, đã biết chăng?
16/03/2016