thao thức vấn vương...
Thao Thức Vấn Vương...
Đừng nghĩ ngợi! Em ơi! Đừng nữa nhé!
Đã yêu rồi, em có biết hay không
Ngày mấy lượt cõi lòng vương vấn nhớ
Ai “ẩn mình”, ai kẻ! Tím chờ mong!
Niềm dào dạt, thẫn thờ bên mảng trắng
Khói lững lờ, lẳng lặng để nghe tim
Thả mơ màng, lim dim về sâu thẳm
Từ xa xa văng vẳng vọng canh đêm
Có phải cảm thật nhiều và đang đợi
Mà bóng hình vời vợi ở nơi đâu
Để thao thức, canh thâu thầm tự hỏi
Em chỗ nào chẳng thấy, tại vì sao?
Bước lang thang khắp hướng dãy không gian
Nghe loáng thoáng tiếng đàn ngân khúc nhạc
Cũng âm hưởng bàng bạc tự bao lần
Nhưng héo hắt vẫn càng thêm héo hắt
Khung cửa sổ nhà bên kêu kẻo kẹt
Khuya lắm rồi họ gác chuyện nhân sinh
Tìm giấc ngủ cho mình tăng sức bật
Còn ta thì vẫn thức với mênh mang…
Yêu dấu ơi! Nàng có nghe không hỡi
Có hiểu sầu rười rượi nỗi niềm thương?
Canh đã dài, giọt sương trên mái ngói
Đọng tròn rồi! Chỉ đợi gió lay buông
Tay chầm chậm mở buồng tim chút nữa
Ngắm ảnh hình trong đó để phôi pha
Trời bên ấy ngàn xa xôi cách trở
Dưới dương hồng em có nhẹ ngân nga…
15/3/2018
Nguyễn Thành Sáng