phũ phàng
Ánh mắt buồn bã đau thương của nàng
Từng là trận bão cuồng khủng khiếp
Trong lòng ta, cản trở cả bầu trời
Và bôi nhọ những người con gái đẹp
Nhưng một lời nói không cần suy nghĩ kia
Cử chỉ thẩn thờ của loài thực vật
Đã chọc con quỷ hẹp lượng từ xưa
Phá vỡ tấm đê cuối cùng của dòng sông bạc ác
Ta hiểu nỗi đau của kẻ bị bỏ rơi
Nhưng nàng đâu biết cảm giác của người
Khi ngọn lửa từ miệng nàng đốt thiêu
Cánh rừng xanh tốt hằng ngày y vẫn tưới
Nhan sắc, thông minh, ngọt ngào, duyên dáng
Ta lạnh lùng xoá khỏi đầu ta
Và trên đường về, ta cứ hát câu ca:
Ngu ngốc, tham lam, tầm phào, gian dối!
Bài này đã được xem 1257 lần
|
Người đăng:
|
Lý Bá
|
|
|