phế tích
Ôm nuối tiếc phơi gan cùng Tuế Nguyệt
Bụi thời gian đồng lõa nét rêu phong
Vẫn ngạo nghễ mặc người đời quên lãng
Giữa trời cao một nét sổ ngang tàng
Đã một thủa mang trong mình vận nước
Rền âm vang bao chiêng trống khua hồi
Ngựa tung vó muốn trời xoay, đất lật
Nay còn đâu! chỉ vết nứt thời gian
Hồn sông núi quẩn quanh từng phiến đá
Nhắc đời nay câu chuyện của người xưa
Chiều phố cổ khách lãng du lạc bước
Tìm hoàng hôn trong giấc mộng giữa trưa
Mắt hoen lệ giữa lâu đài thành quách
Bóng ta xiêu hay tượng đá liêu xiêu
Sao nỡ gọi tên ta là phế tích
Khi nơi đây ghi dấu một vương triều
Tuấn Nguyễn