tâm sự với giang hồ
Ngồi xuống đây anh mời mày một chén
Dẫu không thân nhưng mình cũng biết nhau
Vài chén rượu có bao nhiêu cho đáng
Ngại ngần chi đừng nghĩ chuyện sang giàu
Người ta bảo chú giang hồ bạt mạng
Nhưng mà sao anh thấy chú nghĩa tình
Không như đứa tự cho mình kẻ sĩ
Thấy chuyện đời sai trái, sợ làm thinh
Thân xác chú gởi đầu đường, cuối chợ
Bạn bốn phương, chổ ngủ chính là nhà
Kẻ nấu sử, sôi kinh mòn cả mắt
Ôm thân mình, ru rú lúc can qua
Bạn bè chú toàn ăn mày, bốc vác
Kiếm cơm ăn nhưng chẳng thẹn lương tâm
Đời có đứa khoe thân mình trong sạch
Nhưng cớ sao hay thích "tớ cầm nhầm"
Anh mến chú ở tính tình sòng phẳng
Rõ trắng đen, luôn oán trả ơn đền
Đâu như đứa miệng mồm ca leo lẻo
Đến lúc giàu, ngay vợ nó cũng quên
Thôi cạn chén rồi mình chia tay nhé
Anh sẽ về để rửa mặt soi gương
Xóa cho sạch chổ tô son trét phấn
Để ngày mai anh tập sống bình thường
Tuấn Nguyễn