trắc ẩn
Ta vẫn mãi dại khờ trong vườn ái,
Bởi chông chênh với cái gọi nhân tình
Để u mê trong ngõ hụt nhân sinh
Nên thui thủi cầm mình nơi cảnh vắng
&
Quen với nhịp sầu đau và cay đắng
Dốc vai khiêng nhọc nặng lắm trắc trần
Còn bao nhiêu là đày ải nhân gian
Mà chẳng thấy nửa phần thương yêu nhất
&
Em đã nhốt cả khối hồn ngột ngạt
Để bây giờ ta khát cháy mùa xưa
Đã bao ngày hồn ướt dưới sương mưa
Nay nặng trĩu như vừa gông sỏi đá
&
Đêm dần tối dẫm dò miền xa lạ
Ta bước đi theo ngã khuất trăng mờ
Thực hay hư nhập nhoạng tựa cơn mơ
Hương hay gió lửng lờ đài mộng ước,
&
Tình ta gửi mãi trôi theo sóng nước
Sót lại gì... vết sướt chỉ hằn sâu
Đây là tim thoi thóp vách bạc màu
Đây là máu thẩm ngầu sang nâu đỏ
&
Yêu là chết!...tình đời như thế đó
Chỉ dại khờ! ... ai bỏ ? ... ấy ! ai mang ?
Ta đã yêu ... ta cũng đã lỡ làng
Giờ sót lại đa đoan lòng trắc ẩn...
Bài này đã được xem 472 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|