còn trong kiếp nào
CÒN TRONG KIẾP NÀO
Là mây là gió cứ trôi
Mặc ta ôm trọn quãng đời cô đơn
Này môi này mắt cứ hờn
Như bàn tay bỏ phím đờn chơi vơi
Đành rằng xuân vẫn lả lơi
Mà khi em xóa những lời yêu đương
Còn chi trong cõi vô thường
Tâm hoa rũ rượi bên đường xa xăm
Một đời là mấy mươi năm
Hồn thơ chửa kịp chỗ nằm mai sau
Trần gian này luống bể dâu
Chữ yêu lồng với chữ sầu liên miên
Số phần đau khổ cũng quen
Phận bèo nào dám bon chen giữa dòng
Vườn tình hoang hóa cùng đông
Bướm ong quên lối và lòng quên nhau
Đố ai về được kiếp sau
Để mà tô vẽ thắm màu tranh mơ
Còn ta gặm nhấm chữ ngờ
May ra ghép được câu thơ hiệp vần
Đành rằng cũng chỉ phù vân
Thơ tình xin viết vạn lần chữ thương
Thương em một nắng hai sương
Thương ta một kiếp lạc đường vào yêu.
Thiet Duong