chiều biếc
Có một chiều tím biếc ở trong anh
Mây trinh nữ kết thành hoa phượng nhớ
Cánh mỏng manh rụng đầy bên trang vở
Cho yêu thương thắm đỏ nắng mùa sang.
Có một chiều mình anh bước lang thang
Trên con đường ngập tràn hương hoa cỏ
Đếm bước chân em về ngang lối nhỏ
Nghe xôn xao tiếng gió thổi trong lòng.
Có một chiều bầy chim sáo qua sông
Mưa rơi bay trên cánh đồng xa ngái
Tóc em buông thôi hết thời con gái
Nỗi niềm riêng trả lại nắng sân trường.
Có một chiều anh ngồi đếm nhớ thương
Nơi quán quen góc đường ngày cuối hạ
Em không về… hoàng hôn mong manh quá
Để tiếng ve cũng hóa những mong chờ.
Có một chiều … chiều ấy đã thành thơ!
01-05-2018
Lê Gia Hoài – THCS Vĩnh Thịnh, Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc