vô nghiệm
Ánh trăng xiên khâu cả miền thương nhớ
Nửa khung trời tan vỡ tím màu mơ
Hương !... gió lay bay kín lửng đôi bờ
Con nước vỗ sóng ngơ hồn... uốn võng...
Đêm khuya lắc chiếc lá buồn khẽ động
Trỡ giấc sầu lá bỗng ứa dòng châu
Núi nhớ ai mà cứ cúi gục đầu
Bên bờ suối núi dầu dầu mơ tưởng
Trăng vẫn đó lặng thầm và độ lượng
Giọt sương rơi ánh lượn ngấp nhô hình
Núi vẫn kia dung dị đến lặng thinh
Rồi tất cả vô tình cùng tan biến...
Đây cõi thực... có những điều vô nghiệm
Lặng im là cái điểm chết chờ trông
Yêu và thương như trăng núi mặn nồng
Đêm rã nát vào không gian tĩnh mịch...
Bài này đã được xem 477 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|