Poem logo
Poem logo

sợ là phù vân

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Sợ Là Phù Vân

Nàng thật đúng! Với dòng tâm sự
Mang nỗi niềm tư lự, bâng khuâng
Khi nhìn thấy một vầng trăng
Trải ngàn lóng lánh khung tầng canh thâu!

Chỉ mấy độ khuất sau đỉnh núi
Trả khung trời bóng tối âm u
Tịch trầm, buốt lạnh, chìm thu
Cũng quay trở lại mịt mù đêm đen

Thà đừng có “Ngọn đèn” rải bóng
Cứ âm thầm trông ngóng đan mơ
Chớ chi khoảnh khắc lững lờ
Rồi trôi biền biệt, chơ vơ ôm buồn!

Nàng dõi mắt! Nhìn sương đọng lá
Chạnh nghẹn ngào lả tả giọt rơi
Khiến cho canh vắng ngậm ngùi
Nhánh cành gió ghịt từng hồi lắc rung

Sao chẳng mặc mịt mùng giăng phủ
Ảm đạm mờ ủ rũ đìu hiu
Cớ chi gom tụ cho nhiều
Đẫm loang giây phút, bỏ xiêu thẫn thờ

Để giờ đây vật vờ, hụt hẫng
Thơ nhỏ hờn, nhỏ chán, nhỏ đau
Niềm tin rụng mất dạ cầu
Xem trăng ảo ảnh gieo sầu mà thôi!...

Lặng lẽ đọc ngậm ngùi, xúc động
Ý của nàng cũng giống như ta
Đêm đêm thưởng thức trăng ngà
Cũng rồi chầm chậm ngắm tà tái tê

Cũng ngày tháng lê thê nỗi nhớ
Sớm trưa chiều trăn trở vấn vương
Thế mà cánh nhạn ngàn phương
Đến đi mấy độ, rụng đường tả tơi

Biết bao lần bồi hồi thương tiếc
Biết bao lần da diết con tim
Chập chờn ảnh bóng thuyền quyên
Cứ luôn lởn vởn, ngả nghiêng mảnh hồn…

Tìm phôi phai khảy đàn điệp khúc
Vơi đớn đau nhói nhức tâm can
Âm vang lạc cõi thênh thang
Vô tình khuấy động cánh ngàn mộng mơ

Nàng ẩn ức trải thơ trách gió
Giải tỏa rồi sẵn đó mời ta
Nửa lòng chân muốn bước qua
Nửa lòng e ngại… Sợ là phù vân…


19/6/2018
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm