Poem logo
Poem logo

nghị luận thời ta sống

Tác giả: PHẠM KHANG
Những ham hố tầm thường
ta đánh mất chính mình ngay trên khuôn mặt
nơi nụ cười phải dành cho điều thân thiện
nơi ánh mắt nói lên lòng chân thật
nơi ta phải là ta
trước bao dung của người đời
không mặc cả
tình yêu không mặc cả!

Ngày qua ngày
ta đi và đến
trái đất nhỏ hẹp theo đường truyền internet
điện thoại có dây và không dây
những bản tin cập nhật
giá vàng nơi này
giá dầu nơi nọ
loài người chân vướng vào nhau
trên sàn giao dịch của thị trường
ta sẽ đi về đâu
trong thế giới ngập đầy khói súng
khủng bố IS và Taliban
Binladen hiện hình sau họng súng trùm mặt
những quả bom lạnh tanh máu người
hãy vượt qua thử thách nghiệt ngã này
những ham hố tầm thường giết dần chúng ta theo ngày tháng
chuông gọi hồn không để chúng ta yên…

Giấc ngủ lấp liếm bản năng
ngay đến con chuột nhắt cũng tự tìm cho mình vỏ bọc
trốn tránh sự rình rập của những con mèo sát thủ
những cái bẫy giăng ra của người
trong thế giới vừa thật vừa ảo của loài gặm nhấm
ta biết ta phải làm gì trước bã hư vinh…

Mặt trời đỏ vàng da chạch
lũ trâu ghếch những cái sừng dài lên cười nắng
ta bắt gặp cảnh hề bậc nhất trần gian
dọc con đường làng lồi lõm
những đứa trẻ trần như nhộng
tồng ngồng bôi đen bùn đất
vắt vẻo trên những cái sừng dài đen nhánh
của loài trâu thánh thiện
hát vang bài ca chọc ghẹo mùa màng

Quằn quại những ý nghĩ vụn nát
rượu cuốc lủi sủi tăm hơi hướng chiêm khê mùa thối
ta đổi một khoảng say khóc với quê nghèo
nháo nhác những khuôn mặt không đủ năm đủ tháng
nhăn nheo hoang phế thời gian
đánh mất tuổi thơ quá sớm
vai áo túi cơm quên cả đường về

Những ham hố tầm thường
phủ bụi lên tiết hạnh
khi tờ quảng cáo rao bán công khai
một nét son hồn đất
một đường cong trời ban
một bông hoa đẹp đến nhức mắt
rơi xuống câu hát buồn đùng đục bến sông
em rũ áo theo người ra phố lạ…!

Những ham hố tầm thường
đóng quan tài cho ta xuống huyệt
thế giới thật là đỏng đảnh
vô cảm sẻ chia quyền lực
đi về đâu hỡi nhân loại bi thương!?

Sẽ đến giờ điểm huyệt
phút cáo chung của tội ác và thói dối lừa
ta nắm chặt tay nhau đi tới miền ánh sáng
mặt trời soi rõ những khuôn mặt thân thiện
những bông hoa biết làm đẹp cho mình
ta vĩnh biệt những ham hố tầm thường
bước lên đài hy vọng
rạo rực niềm tin sau những cơn đau!

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm