thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội (75)...
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (75)...
NỖI LÒNG
Trời sa mạc chìm trong cơn tĩnh mịch
Sỏi đá khô cằn, u tịch hoang vu
Duyên nghịch cảnh nỗi trầm u giăng phủ
Một đoá quỳnh ủ rũ tím chiều Thu
Chân lãng đãng thả hồn theo vệt khói
Nghe cô đơn lạc lõng nhói tim sầu
Niềm da diết đong đưa màu thương nhớ
Giọt lệ buồn tan vỡ khúc tình sâu
Người yêu hỡi duyên đời ta trắc trở
Khúc bi ai nức nở nghẹn chơ vơ
Bao kỷ niệm thôi giờ đành chôn chặt
Để đêm về không héo hắt vần thơ.......
T.M
Cứ Để Yên
Chôn kỷ niệm để vần thơ không héo
Nhưng mảnh tình vẫn réo gọi trong tim
Làm sao thể lặng yên nhìn sương nhễu
Chẳng gợn buồn nặng trĩu phải không em
Thì thôi đi! Hãy để lòng sống thực
Với những gì ấm ức bởi đau thương
Khiến da diết đoạn trường từng giây phút
Trách cơ cầu cắt đứt mối tơ vương
Để mai nầy nắng tàn sau đỉnh núi
Bóng cô đơn thui thủi bước đìu hiu
Tất cả gì thật nhiều từ nỗi nhớ
Tự nhạt nhòa theo gió khỏi đăm chiêu!...
NTS