người gác đền
(Gửi nhà văn TRỊNH TUYÊN)
Bỏ ngoài tai những dị ứng văn minh @
những trang nét lướt nhanh của nhà mạng 3G
những ông mãnh, ông trần đời nhố nhăng đầu trọc
những cô gái khoe khoang cái phần động đực
mùa hương vẫn nhỏ giọt vẫn êm đềm theo gót chân
người gác đền nhẫn nhịn
một con bướm vàng bay qua cũng thành niềm tin thần thánh
một con nhán ngơ ngác ánh lên màu hổ phách
cũng thành cái cớ để phù vân
những đàn kiến tha thẩn khuân vác những vật phẩm hạng sang
du khách bố thí
lá vàng rơi đầy sân
lá vàng rơi đếm tuổi đời người
liệu có ai còn nhớ tới chàng hàn sĩ nghèo
giật mình hạt bụi ba sinh
ngắm buổi lưng còng da mồi tóc bạc
người gác đền nhẫn nhịn bên pho tượng nghìn năm
nhẳn thín bao bàn tay sờ mó
pho tượng vả mồ hôi hột
sợ đến tan biến đi trước dung tục người đời
chỉ có người gác đền là hiểu thấu tâm can hồn pho tượng
muốn được tái sinh làm kiếp người thường
để được khóc được yêu mỗi lần lá rụng
không là thánh không là thần của chó sói sài lang…!
Bài này đã được xem 658 lần
|
Người đăng:
|
Phạm Khang
|
|
|