tâm sự cùng em - người thứ ba
Em biết không xưa chị cũng như em
Cũng môi son tóc dài và da trắng
Nở nụ cười rạng ngời đầy hoa nắng
Cũng dỗi hờn và nũng nịu bên anh
À... ngày xưa dáng chị cũng mỏng manh
Có lẽ giống như em bây giờ vậy
Nên cũng được anh nâng niu thế ấy
Nguyện một lòng thề sống chết bên nhau
Thời gian rồi cũng thấm thoát trôi mau
Chị và anh cùng sẻ chia ngọt đắng
Hai con thơ lớn lên trong êm ấm
Vì gia đình chị quên cả bản thân
Có đôi khi chị cũng thấy phân vân
Khi muốn chọn cho mình màu áo mới
Nhưng lại thôi ... biết sao không em hỡi?
Chị nhủ lòng ... ừ... dành để cho anh...
Rồi những lần muốn dạo phố loanh quanh
Nhưng chợt nghĩ bữa cơm chiều chưa vẹn
Nên đành thôi bỏ qua những cuộc hẹn
Trở về nhà cho trọn chữ công dung
Đã bao lâu sống dưới mái nhà chung
Tránh làm sao được lúc hờn khi giận
Rồi thời gian làm mắt nâu da sạm
Vóc dáng giờ cũng chẳng được như xưa
Nên bây giờ em mắt liếc môi đưa
Làm sao anh không xiêu lòng em nhỉ
Nhưng em ơi có khi nào em nghĩ
Nghĩa vợ chồng làm sao dễ rã tan
Còn nếu mà anh rũ bỏ tào khang
Đến với em thì em nên nghĩ lại
Nhan sắc ư... rồi sẽ không tồn tại
Anh lại nhìn về Cô khác xinh hơn
Cứ xem như là chị đến van lơn
Chẳng phải chị đây là người ích kỷ
Nhưng từ khi em cướp đi chồng chị
Chị lo là em sẽ khổ về sau
Nên đành rằng thôi em hãy mau mau
Nhắc với anh ... hai con anh đang đợi
Trong giấc mơ con gọi thầm... cha hỡi
Cha đâu rồi... con chờ mãi vòng tay?!